
Đây là câu chuyện về những thăng trầm của một người đàn bà. Có lúc cô ấy đã chạm đến tận cùng của vực thẳm, rồi lại vươn lên để trở thành một trong những tác giả có sách bán chạy nhất của tờ New York Times.
Người đàn ông nói yêu cô với ánh mắt đầy rạng rỡ.
Người ấy dẫn cô lên phòng, nơi họ đã đôi lần hẹn hò lúc trước.
Người ấy bảo rằng anh rất hào hứng cho cô xem thứ này.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh và nghĩ thầm… anh ấy sẽ tặng quà cho mình ư.
Hóa ra anh hướng cô về phía chiếc bàn.
Trên bàn là giấy bạc, hộp quẹt và ống hút.
Tim cô như thắt lại.
Anh muốn cô phê thuốc cùng anh.
Cô ấy đơn độc, ở một thành phố lạ, không tiền, và dường như không có một sự lựa chọn nào khác. Tuyệt vọng, cô đơn, và tương lai mịt mù.
Chính từ lúc đó, cuộc đời cô là một cơn ác mộng, cô đã tự đặt chân vào nấm mồ chôn chính mình.
Cuộc đời cô trước giờ chưa bao giờ được an yên. Nhưng ít nhất cô chưa từng lâm vào cảnh nguy cùng như lúc này.
***
Mười năm trước, cô mười ba tuổi…
Cô đã có một tuổi thơ hạnh phúc cho đến khi cô chứng kiến cuộc hôn nhân của cha mẹ mình tan vỡ. Cha đánh mẹ một cách tàn nhẫn và mẹ cô đã không thể phản kháng.Từ đó, gia đình còn lại trong cô chỉ là những âm thanh la hét đáng sợ và ám ảnh.
Khi mẹ cô li hôn và rời đi, bà đã đưa các con cùng với chồng mới chuyển đến một trang trại nhỏ. Trong vài năm đầu tiên, ngôi nhà không có nước hay điện. Lúc đó cô còn quá nhỏ để bận tâm đến sự thiếu thốn, và phải đến khi cô lớn lên, chuyển đến gần trường cao đẳng thì gia đình cô mới có hệ thống ống nước trong nhà để sử dụng.
Trong những năm tháng khó khăn, mẹ cô đã xoay sở đủ cách cho gia đình. Nhưng vẫn có nhiều thứ mà bà không thể hàn gắn. Nhìn bề ngoài, cô gái trẻ đã thành công rất sớm. Cô là một hoạt náo viên có tiếng tăm, cô tham gia chạy việt dã, cô là hoa khôi của trường trung học. Đối với những người xung quanh thì cô thật là hoàn hảo! Nhưng khi nhìn vào gương, cô ghét chính bản thân mình. Những tổn thương trong lòng đã khiến cô bị trầm cảm và mắc chứng rối loạn ăn uống. Chính những thành tích ở trường học và thể thao đã phần nào xoa dịu những nỗi đau mà cô đang chịu đựng.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô vào học ở một trường cao đẳng. Cô là niềm tự hào của cả gia đình. Cô học cao đẳng, cô đã làm được điều mà cả gia đình chưa ai làm được!. Nhưng gia cảnh khó khăn, không có nguồn hỗ trợ tài chính nào, và cô phải tự lo toan tất cả. Chỉ mới 20 tuổi, cô kết hôn và bắt đầu xây dựng cuộc sống gia đình. Cô đã làm việc rất chăm chỉ với nhiều công việc khác nhau: nhân viên cấp cứu, nhân viên tư vấn vị thành niên, bồi bàn, làm việc thời vụ, … , bất cứ việc gì để trang trải cuộc sống.
Vào năm cuối cao đẳng, cả thế giới như sụp đổ trước mắt cô. Mẹ cô mắc bệnh ung thư phổi và bác sĩ phát hiện khi đã quá muộn. Cô lại lần nữa chứng kiến mẹ mình bị hành hạ đau đớn bởi bệnh tật cho đến chết. Bà là người duy nhất có thể hàn gắn gia đình đầy rạn nứt này, và bây giờ, bà đã ra đi. Bà mất đi, chẳng mấy chốc, anh chị em của cô cũng tan rã. Vài năm sau, cuộc hôn nhân tưởng chừng đầy hứa hẹn của cô cũng đột ngột kết thúc. Bây giờ cô chỉ còn lại một mình.
Một thời gian sau, cô cố gắng để gượng dậy, cố gắng vượt qua những nỗi đau để bắt đầu lại cuộc đời còn dài ở phía trước. Lúc đó, dù khó khăn, cô vẫn quyết tâm làm những điều mà cô cần phải làm. Cô đạt thành tích xuất sắc trong việc học và cả trong hoạt động thể thao được tổ chức ngoài trường học. Nhưng cảm giác chiến thắng này cuối cùng vẫn không thể định hướng cuộc đời hay giúp cô thoát ra khỏi nỗi ám ảnh, tất cả không dẫn cô ấy đến đâu cả…

Nền tảng văn hóa có thể bảo vệ chúng ta nhưng đôi khi cũng là xiềng xích trói buộc con người. Khi cô thoát khỏi xiềng xích vô hình của những kỳ vọng xã hội, cô dường như bắt gặp con người thực của chính mình. Ở tuổi 26, cô sống ở Oregon và hẹn hò với một anh chàng, và anh này lại hay giao du với một nhóm người nguy hiểm. Cô đã nghĩ rằng mình có thể dùng tình yêu để cứu vớt cuộc đời anh ta và luôn nuôi hy vọng như vậy khi họ hẹn hò. Lúc đầu, mối quan hệ rất vui vẻ và thậm chí cô còn có cảm giác phiêu lưu thú vị. Nhưng vào cái ngày anh dẫn cô lên căn phòng đó, và rủ cô phê thuốc cùng anh, giấc mơ của cô đã tan biến. Trong nỗi đau khổ của mình, cô đã tìm thấy một người còn đau khổ hơn cô. Chỉ có điều người này đã không tìm kiếm tình yêu hay sự cứu rỗi. Anh như một kẻ bị đuối nước đang muốn kéo ai đó chìm cùng mình. Vậy mà cô đã đồng ý phê thuốc cùng anh. Trong làn khói trắng, cô như tìm thấy sự giải thoát tức thời cho những nỗi đau của mình. Nhưng mọi thứ trên đời này đều có sự đánh đổi… Cô lại vật lộn, và bắt đầu nhận ra rằng những lựa chọn của chính mình đang khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Căn phòng đó. Người bạn trai đó. Ống hút. Và cả đám bạn bè của anh ta.
Tất cả đều xấu xa. Và cô đang đứng trên bờ vực thẳm tăm tối, không tiền, không một cách nào để thoát khỏi nó. Nhưng đôi khi bạn không cần một phương án nào cả. Đôi khi bạn chỉ cần cắt đứt mối quan hệ và chạy như điên.
Tất cả những gì cô có là một ý tưởng điên rồ. Đó không phải là một kế hoạch, đó là một lối thoát. Ý tưởng điên rồ đó vẫy gọi, nhưng nó cũng khiến cô khiếp sợ. Cô mường tượng ra những khó khăn mà mình có thể vấp phải. Nhưng nhìn lại người đàn ông mà cô đang hẹn hò, người lẽ ra phải bảo vệ và nâng đỡ cô… lại đang cố gắng hết sức để kéo cô xuống vũng bùn tăm tối cùng mình. Ngẫm lại, lý do để cô trốn thoát rất đơn giản. Lần đầu tiên trong đời, cô không làm điều gì đó để được xã hội hay gia đình chấp thuận. Lần đầu tiên trong đời, cô quyết định làm điều gì đó để được chính mình chấp thuận.
Và ý tưởng điên rồ đó chính là hành trình đi bộ dọc đường mòn Pacific Crest. Pacific Crest là một đường mòn dài hẹp chạy dọc bờ biển phía tây của Bắc Mỹ. Nó trải dài từ Mexico đến Canada, và trên hành trình đó, nó bang qua California, Oregon và Washington. Con đường này dài 2.650 dặm và mất khoảng năm tháng để đi hết.
Thách thức này dường như quá sức đối với cô. “Mình có vượt qua được hay không?” Cô không biết, nhưng cô tin rằng dù mạo hiểm đến đâu thì cuộc phiêu lưu này vẫn an toàn hơn hiện trạng của chính cô.
Liệu rằng hành trình này có biến cô thành một phiên bản mà cô mong muốn? Liệu rằng trên hành trình đó cô có tìm lại được những phần ký ức ấu thơ tươi đẹp? Mong muốn được cứu rỗi và chữa lành những tổn thương dường như đã tiếp thêm sức mạnh cho cô, đã thúc đẩy cô bước những bước đầu tiên trên hành trình dài này.
Ở tuổi 26, và không có bất kỳ kinh nghiệm đi bộ đường dài nào, cô bắt đầu hành trình chinh phục đường mòn Pacific Crest. Đi dọc con đường mòn, cô có cơ hội nếm trải cuộc sống nơi hoang dã. Mỗi bước đi dạy cô cách vượt qua cảm giác bất an. Mỗi bước đi rèn cho các giác quan trở nên nhạy bén hơn khi phải bảo vệ chính mình mà không thể trông chờ vào ai khác. Có lần, khi đi ngang qua một trang trại, cô gặp phải một con bò đang thả rông. Con bò khổng lồ đó lao thẳng vào cô. Nếu là trước đây, cô có thể đã rất hoảng loạn. Nhưng bây giờ, các giác quan của cô qua quá trình đào luyện đã trở nên thuần thục trong việc xác định và phản ứng lại với nguy hiểm. Cô dựa lưng vào một gốc cây và thổi chiếc còi xua đuổi động vật mà cô luôn mang bên mình. Cô thổi hết sức có thể, chẳng mấy chốc, cô như muốn ngất đi, khi mở mắt ra thì không thấy con bò đực đâu cả. Cô không chắc liệu nó có còn ẩn nấp gần đó hay nó đã rời đi. Cô không biết nên đi tiếp hay tiếp tục dò xét tình hình. Nhưng sau đó, cô đã trút hết can đảm để tiếp tục hành trình của mình. Rất may, tiếng còi làm con bò đực khó chịu và nó đã rời đi.
***
Kết thúc hành trình dài đó, thế giới quan của cô đã thay đổi. Cô đã thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, thoát khỏi mối quan hệ độc hại với bạn trai cũ, thoát khỏi những cơn nghiện tồi tệ kia. Dĩ nhiên, hành trình của cô rất mạo hiểm và hầu hết những người làm cha làm mẹ sẽ gọi đó là chuyến đi “ngu ngốc”. Nhưng thật quá đơn giản để nói rằng cuộc phiêu lưu và trốn thoát của cô là “ngu ngốc”. Đôi khi, chúng ta chỉ có hai lựa chọn: lựa chọn ngu ngốc và lựa chọn ít ngu ngốc hơn. Đôi khi, chúng ta phải lựa chọn giữa rủi ro và rủi ro hơn. Thay vì chôn vùi cuộc đời mình trong những cơn nghiện ngập với những mối quan hệ tệ hại, cô đã vượt qua được chính mình và thắp lên niềm tin rằng cô xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trong hành trình dài của cuộc đời, có những lúc bạn như rơi vào địa ngục của chính mình. Và nếu bạn biết bạn đang bị chôn vùi ở đó, thì hãy nhớ rằng bạn cần phải trốn thoát bằng mọi cách. Đôi khi bạn chỉ cần trốn chạy thật xa (theo đúng nghĩa đen) và bỏ lại quá khứ sau lưng. Đôi khi, bạn cần phải biết rằng từ bỏ một điều gì đó cố hữu là rủi ro, nhưng việc lựa chọn không làm gì cả lại có thể rủi ro hơn nhiều.
Như Carl Jung đã nói…
“Chúng tôi cam chịu đưa ra lựa chọn.”
Cuộc sống có thể rất tồi tệ. Sự đau khổ đôi khi là không thể chịu đựng được. Và trong những khoảnh khắc đau đớn đó, đôi khi tất cả những gì chúng ta nên làm là đưa ra sự lựa chọn mà chúng ta tin là tốt nhất. Tất cả những gì chúng ta nên làm là đưa ra một phương án để không làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Dần dà, chúng ta nhích từng bước một ra khỏi khổ đau của mình.
Hành trình của cô trên Đường mòn Pacific Crest đánh dấu cho một sự kết thúc và đồng thời cũng là một sự mở đầu cho một cuộc sống mới với những cơ hội mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được. Khi bắt đầu cuộc hành trình đó, cô ấy là một nhà văn đang vật lộn với những cơn nghiện ngập. Và sau khi kết thúc hành trình, cô đã thoát khỏi cái bóng của quá khứ để trở nên bản lĩnh và vững vàng hơn.
Khi sức khỏe được hồi phục, cô bắt đầu viết chuyên mục tư vấn cho một tờ báo địa phương. Cô bắt đầu tập thể dục và chú trọng vào chế độ ăn uống, không lâu sau đó cô bắt đầu hẹn hò với một người mới. Cô đã tìm thấy một người mà cô thực sự muốn gắn bó…. Sau một thời gian hẹn hò, họ kết hôn và có con.
***
Sáu năm sau ngày kết hôn cô hoàn thành và xuất bản cuốn sách đầu tiên của mình với tên gọi “Torch” (“Ngọn đuốc”). Đó là một cuốn tự truyện kể về thuở thiếu thời của cô. Sau đó cô mất thêm sáu năm nữa để hoàn thành cuốn sách thứ hai với tên gọi “Wild” (“Hoang dã”). Ngay vừa mới xuất bản, cuốn sách này đã lọt vào danh sách những cuốn được bán chạy nhất của New York Times. Và người phụ nữ trong câu chuyện này chính là Cheryl Strayed.
Cô đã đối mặt với nhiều đau khổ, rắc rối, nhưng cô đã không khuất phục, không để tất cả những điều đó chôn vùi cuộc đời của mình. Cô đã chuyển hóa chúng thông qua các tác phẩm của mình. Cô đã bước qua những thử thách và mở ra cánh cửa cuộc đời tốt đẹp hơn cho chính mình.
***
Cái ác luôn tồn tại trên đời này. Những mối nguy hiểm vẫn luôn tồn tại trong xã hội này. Đôi khi chúng ẩn trong hình hài những người sắp đuối nước đang cố gắng kéo bạn chìm xuống cùng. Đôi khi chúng chính là con bò đực đang cố rượt theo bạn. Đôi khi cái ác chiếm thế thượng phong và sập bẫy bạn. Khi bạn thấy mình nằm trong nanh vuốt của cái ác, bạn phải tỉnh táo để nhận ra nó. Bạn cần yêu bản thân mình đủ nhiều để tìm ra một lối thoát. Lối thoát đó có thể là đường mòn Pacific Crest. Nó cũng có thể là một công việc mới ở một miền đất mới. Nó cũng có thể là việc bạn kết thúc một mối quan hệ bị lạm dụng. Cũng có thể đó chính là việc bạn rời khỏi nhà của cha mẹ và bắt đầu sống một mình. Đó cũng có thể là lời đồng ý với một đối tác kinh doanh hoặc khoản đầu tư mới. Lối thoát của bạn có thể không hoàn hảo, cũng giống như một cuộc đời đáng sống không bao giờ là không có rủi ro. Đừng lo lắng về những điều hoàn hảo. Hãy hành động để cuộc sống của bạn tốt đẹp hơn. Nếu bạn đủ can đảm thì cho dù bạn đang ở đâu, bạn sẽ luôn tìm thấy lối thoát cho cuộc đời mình. Bạn không cần phải đưa ra lựa chọn hoàn hảo hay một kế sách thật tuyệt vời. Tất cả bạn phải làm chỉ là trốn thoát.
CTV biên dịch và tổng hợp.