
Tâm lý người Á Đông nói chung rất ngại phải từ chối người khác, một phần bởi chúng ta không muốn nhìn thấy sự khó chịu của người khác khi bị từ chối. Nhưng nếu cứ nghĩ cho người khác, thì ai sẽ lo cho sự khó chịu của chính chúng ta? Nên cân nhắc như thế nào khi quyết định đồng ý hay từ chối người khác?
Chúng ta thường không thích từ chối người khác. Khi nhận được email hay tin nhắn hỏi “Bạn có thời gian giúp tôi không?” trong khi chính mình còn đang không đủ thời gian, chúng ta đều muốn nói “Không có”,nhưng sẽ trả lời là “Cũng hơi bận”, và kết thúc bằng “Ừ, được rồi”.
Kết quả là chúng ta lãng phí thời gian quý báu làm những thứ mình không muốn làm, những việc mình không quan tâm, thậm chí những chuyện mà mình ghét. Thứ mà ta mất đi là thời gian – thời gian để làm việc mình yêu thích.
Thời gian là hữu hạn, và nó luôn đang đếm ngược. Không ai có đủ thời gian để làm hết những việc mình muốn làm, càng không đủ để chia bớt cho những người khác. Nhưng mọi người đều đòi hỏi thời gian của chúng ta, kỳ vọng ta đồng ý và sẽ trách ta nếu ta từ chối.
Tôi nghĩ, có vẻ như chúng ta quên mất rằng chúng ta có quyền nói “KHÔNG”. Chúng ta hoàn toàn có thể từ chối khi một người quen của anh em họ hàng nào đó nhờ vả ta thiết kế logo cho cái cửa hàng tạp hóa của hắn mà không muốn tốn một xu một hào.

Chúng ta hoàn toàn có thể từ chối khi bạn nhậu thời xa xưa nhờ ta biên tập bản thảo tiểu thuyết còn chưa khô mực của cô ấy. Chúng ta hoàn toàn có thể từ chối khi sếp tỏ vẻ hỏi han kế hoạch cuối tuần, mà thật ra chỉ bởi muốn ta đi làm vào ngày Thứ Bảy.
Chúng ta không cần sợ nói ra lời từ chối, nó không khiến ta biến thành kẻ khốn nạn hay vô ơn. Người biết nói từ chối chỉ là người nhận ra thời gian là quý giá, và khi lãng phí đi thì không bao giờ lấy lại được.
Tôi hiểu rằng chẳng phải hay ho gì khi phải từ chối người khác. Làm một người bình thường, chúng ta thường đã quá mệt mỏi với cải vã và bất đồng, bởi vậy chúng ta thường tìm cho mình lối ra ít gây tranh cãi nhất.
Nhưng, sự thật là bạn không thể làm mọi thứ cho mọi người. Bạn không thể giúp cả thế giới.
Sự thật là bạn phải bớt tốt bụng đi. Bạn phải lựa chọn ra những chuyện đáng để làm và những người đáng để bạn dành thời gian cho họ. Trong những người đó nhất định phải có chính bạn.
Nhiệm vụ của cuộc đời của tôi là giúp đỡ người khác, và tôi nói điều đó với tất cả mọi người. Nhưng nó cũng làm người khác nghĩ rằng tôi sống trên đời chỉ là để cho họ nhờ vả. Mơ mộng hão huyền!
Tôi là người quyết định những việc tôi muốn làm, khi nào làm, và tại sao làm. Tôi lựa chọn người tôi muốn giúp, khi nào giúp, và giúp như thế nào. Bởi vì nếu không như vậy thì chắc chắn tôi sẽ mệt mà chết.
Tôi đã từng nhẹ dạ, để lòng tốt tràn lan, đã đồng ý quá nhiều yêu cầu để rồi chúng khiến tôi gục ngã, tan vỡ. Tôi sẽ không bao giờ quên những ngày đó.
Tôi nhớ rất rõ khi ngồi trước cửa nhà lúc 4 giờ sáng sau khi đi làm cả đêm; tôi đã khóc òa vì quá mệt mỏi và đau khổ. Đừng giống như tôi. Đừng để bản thân trượt dài đến mức đó. Đừng hủy hoại sức khỏe bản thân vì công việc; vì nhiều năm sau bạn sẽ hối hận.
Đồng ý là một cử chỉ tốt đẹp. Nó cũng giống như một món ăn ngon. Ví dụ như gà rán KFC, tôi từng chết mê chết mệt món đó, đến nỗi ngày nào cũng phải ăn vài miếng. Nhưng dần dần, tình yêu đó biến chất. Và đến giờ, mỗi khi nghe mùi gà chiên tôi đều thấy buồn nôn. Cũng vậy, đừng đồng ý quá nhiều, nó sẽ chỉ làm cử chỉ đẹp đó mất giá trị. Đừng để đến một ngày, bạn phải thức dậy và cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến việc phải đồng ý giúp đỡ người khác.
CTV biên dịch và tổng hợp.