
Tôi muốn bỏ cuộc. Ngay lập tức.
Tôi muốn bỏ cuộc, vì tôi mệt mỏi, đầu óc mụ mị mà cà phê thì đã không còn tác dụng. Tôi muốn bỏ cuộc vì hôm nay tôi chợt tỉnh giấc với một cơ thể nhức mỏi, mà trời thì còn chưa sáng.
Tôi muốn bỏ cuộc, vì tôi thấy cào ruột xé gan mỗi khi nghĩ đến việc mình đã từng có rất nhiều tiền đến mức tiêu không hết, vậy mà tôi đã làm mất sạch nó. Tôi muốn bỏ cuộc, vì con đường phía trước dài dằng dặc, đầy đau khổ và hối hận.
Tôi muốn bỏ cuộc vì kinh doanh không phải là chuyện đơn giản, nó chưa từng đơn giản. Mỗi ngày đều là 12 tiếng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và chờ, chờ phía đối diện ra quyết định sai lầm, trong khi tôi biết rõ việc mình đang làm là vô ích.
Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi muốn được chui vào phòng nghỉ ngơi, chơi Doom, ăn vặt, nghe nhạc của Marvin Gaye và làm bất kỳ việc gì có thể tạm thời giải phóng tôi khỏi tiếng tích tắc của thời gian, khỏi những áp lực mà tôi đặt lên mình, tự nhủ mình phải làm tiếp, làm nhiều hơn nữa, cố gắng hơn nữa.
Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi sợ, sợ nếu mình mạo hiểm tất cả, tôi sẽ chết trong nghèo đói – chính cái nơi mà tôi sinh ra.
Tôi muốn bỏ cuộc vì khả năng mà tôi sẽ thất bại nó đè nặng trên vai tôi mỗi khi tôi tiếp cận khách hàng tiềm năng, mỗi khi tôi xây dựng sản phẩm, mỗi khi tôi mở công ty, mỗi khi tôi có ý tưởng mới. Tôi đã thất bại đủ rồi, tôi không muốn lại thấy cái cảm giác như trần nhà sập xuống và mình lại rơi vào hắc ám thêm một lần nữa.
Tôi muốn bỏ cuộc vì khởi nghiệp là một cục xương khó gặm với những con số thống kê về tỉ lệ thất bại cao chót vót. Mà tôi thì không phải là một người lãnh đạo xuất sắc, cũng không phải là thiên tài công nghệ điện tử. Tôi chỉ có những ý tưởng lớn và một ít gan dạ. Tôi không chắc là như thế đã đủ.
Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi nhận được email của một độc giả nói tôi là kẻ ích kỷ, tự đại khốn kiếp vì tôi từ chối giúp anh ta gây dựng doanh nghiệp miễn phí. Tôi cũng nhận được một tin nhắn của một độc giả khác nói sự tồn tại của tôi là lãng phí không gian – dù anh ta không hề biết tôi, cũng chẳng biết gì về cuộc đời tôi.
Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi uống rượu lúc 10 giờ sáng và hút hết một bao thuốc mỗi ngày – tôi đang lâm vào giai đoạn tự hại mình.
Tôi muốn bỏ cuộc vì việc tôi đang làm quá khó khăn và đòi hỏi tôi phải rất cần kiên trì. Nếu như tôi không kiên trì, tôi hoàn toàn có thể tìm một công việc thoải mái, đi làm và hết giờ thì nghỉ.
Tôi muốn bỏ cuộc vì viết lách đồng nghĩa với việc ngày ngày đem một phần linh hồn của mình trần trụi bày ra trước thế giới và hỏi, “Bạn nghĩ sao?”. Đôi khi tôi còn phải yêu cầu họ định giá nó và chấp nhận cái cảm giác bị người khác soi mói, động chạm.

Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi ghét phải cố gắng, tôi muốn được lười biếng, tôi không muốn phải tận dụng thời gian, tôi không muốn phải vận động, tôi không muốn thức khuya để phải làm việc, phải cố gắng đạt được mục tiêu.
Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi muốn xem lại tất cả các tập của phim Harry Potter. Cái ý tưởng này rõ ràng là hấp dẫn hơn nhiều so với việc ngồi viết blog, hay phác thảo hợp đồng.
Tôi muốn bỏ cuộc vì một mối làm ăn mà tôi dành vài tháng chuẩn bị nhưng cuối cùng nó lại thất bại, và bây giờ tôi cần tìm cách nào đó để bù lại, nếu tôi muốn đạt chỉ tiêu đã đề ra.
Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi không giỏi như JK Rowling, không có những sáng tạo, những nhân vật, những bộ sách làm nên tuổi thơ của hàng triệu người. Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi không được như Gary Vaynerchuk, người có những ý nghĩ độc đáo, những lời khuyên đầy cảm hứng và những khái niệm kinh doanh đột phá làm nên thành công của hàng nghìn người trong giới khởi nghiệp.
Tôi muốn bỏ cuộc vì tôi không phải là ai trong số họ, vì tôi không phải là Bill Gates, Mark Zuckerberg hay Steve Jobs.
Và dù tôi có đọc bao nhiêu bài viết về 10 điểm giống nhau của họ, về 5 thói quen mỗi buổi sang giúp họ thành công, về 25 câu nói mà họ tâm đắc, hay về 50 quyết định đúng đắn nhất họ từng làm, hoặc là về 20 điều khiến giấc mơ của họ thành hiện thực… tôi sẽ không bao giờ đạt được tầm cỡ đó.
Những lý do khiến tôi và bạn muốn bỏ cuộc đa phần là giống nhau. Chúng ta đều sống và vùng vẫy trong một cái thế giới mà mọi người thường không mấy khi lắng nghe, không chịu tích lũy tài nguyên, không chờ đợi cơ hội để rồi kết cục là đưa ra những quyết định sai lầm.
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Mỗi sáng thức dậy, tôi không bỏ cuộc, mặc dù cái ý tưởng đó nghe rất mê người. Mười năm qua, tôi không bỏ cuộc, mặc dù viết ra những bài blog không ai đọc, bị bao trùm bởi lo lắng và khủng hoảng đến mức xóa bài, sau đó mới bình tĩnh lại và bắt đầu lại từ đầu.
Tôi không bỏ cuộc khi kinh doanh thất bại, khi tôi phá sản, khi tôi bỏ học luật, khi âm nhạc của tôi không được thu âm, khi tôi bị sa thải, khi tôi say xỉn và khi tôi ngồi đối diện bác sỹ tâm lý, người cố gắng giải thích cho tôi lý do khiến tôi phản kháng thế giới.
Tôi chưa từng bỏ cuộc và tôi sẽ không bỏ cuộc, vì tôi yêu cuộc sống này. Tôi yêu mỗi một hơi thở, mỗi khi đi ăn món burger yêu thích sau một tuần làm việc cật lực, và mỗi khi ngửi thấy mùi mưa. Tôi yêu công việc của mình, dù nó khó khăn vất vả, và dù sẽ thấy thoải mái dễ chịu hơn nhiều nếu tôi lựa chọn từ bỏ. Tôi yêu thích giúp đỡ người khác.
Tôi yêu cái công ty của mình, yêu những sản phẩm mà mình tạo ra, mặc dù tình yêu đó nó lên lên xuống xuống theo tâm tính của tôi. Tôi yêu độc giả của mình, khi mà một ngày đẹp trời họ email tôi chỉ để nói rằng họ rất thích blog tôi viết. Tôi yêu khách hàng của tôi, những người tin tưởng tôi và đi theo tôi trong suốt quá trình làm việc.
Muốn bỏ cuộc không phải chuyện gì to tát. Muốn trốn tránh là chuyện bình thường. Nó xảy ra với tất cả mọi người. Khi bạn ở Úc, hầu hết những người sáng lập doanh nghiệp mà bạn gặp đều ngưỡng mộ Scott và Mike, hai ông chủ của Atlassian. Nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng họ cũng có những ngày bắt đầu với mong muốn bỏ cuộc, muốn giải thoát, muốn thay tên đổi họ và biến mất khỏi cuộc đời?
Chúng ta đều có những lúc như vậy. Bất kể bạn có kiên định với công việc và lối sống của mình đến mức nào, sẽ có những lúc bạn muốn bỏ cuộc. Bởi vì chúng ta là con người, và như tôi luôn nói, con người thật sự rất tuyệt vời, những khổ thay chúng ta luôn quên mất sự thật đó.
Tôi đã nhận được rất nhiều email từ những người muốn khởi nghiệp và những người sắp thành tác giả. Họ bày tỏ sự lo lắng về việc liệu con đường đang đi có sai không, nếu như chính bản thân họ không có niềm tin vững chắc vào bản thân, vào sự nghiệp mà họ đang theo đuổi, khi mà bản thân họ đều đang sợ hãi và muốn bỏ cuộc.
Nhưng hãy nhớ rằng con đường bạn đang đi chính là con đường mà bạn muốn đi. Có lúc bạn muốn bỏ cuộc, có lúc bạn muốn dừng chân, nhưng hãy luôn chiến đấu với chính bản thân mình, bắt mình phải kiên trì dù cho tình huống có thể tệ đến mức nào. Bạn hãy nghĩ xem, người thắng cuộc luôn là người quyết tâm chiến thằng, chứ chẳng bao giờ là kẻ từ bỏ cuộc chơi giữa chừng.
CTV biên dịch và tổng hợp.