Đừng phủ định người khác. Nó không hề có lợi cho bạn

Young man standing on city street and making refusal gestures. Focus on foreground.

“Đừng đánh giá một quyển sách qua cái bìa của nó.”

Đây là một câu trích dẫn tràn ngập khắp Internet. Nó nói về một bản tính tồn tại ở hầu hết (nếu không muốn nói là tất cả) cá nhân – đó là tính phán xét người khác. Câu hỏi đặt ra ở đây, có phải phán xét của bạn luôn đúng?


Phủ định một người khi bạn mới gặp họ lần đầu có lẽ là cách đối đãi tồi tệ nhất được viết trong cẩm nang ứng xử của bạn.

Tôi tham dự những buổi họp mặt về khởi nghiệp ở Sydney khoảng một lần mỗi tháng. Tôi từng đi nhiều hơn thế, nhưng cuộc sống bận rộn đã lấy bớt đi thời gian của tôi cho những buổi hội họp này. Và, nếu cho tôi chọn giữa việc ăn một miếng pizza tại nhà hàng Fishburners với việc lết đi tập thể hình, tôi biết mình sẽ chọn thứ gì. Có một điểm mà tôi rất ghét ở những buổi giao lưu này là tâm lý phủ định của những người ở đó. Tôi không nói đến ban tổ chức, vì họ là những người đáng khâm phục đang cố gắng tạo ra những cơ hội tuyệt vời để mọi người gặp gỡ, học hỏi và phát triển. Những người mà tôi muốn nói đến ở đây, không ai khác, chính là những doanh nhân trẻ, những thanh niên đang cố gắng để khởi nghiệp. Họ phủ định tất cả những ai không đáp ứng cơ hội cho họ, những người mà theo họ là không có giá trị thực tế.

Họ còn trẻ, mới qua tuổi 20, đầy tham vọng. Họ muốn để lại dấu ấn của mình đối với thế giới và họ chỉ quan tâm đến những ai có thể giúp họ một tay. Họ muốn giao lưu với những nhà đầu tư mạo hiểm, với những ngôi sao sáng của giới khởi nghiệp, với giám đốc của các công ty công nghệ có tầm cỡ. Họ chỉ muốn gặp những người đó, theo thứ tự kể trên nếu có thể.

Bạn đã bao giờ thử trò chuyện với một người chỉ chăm chăm tìm kiếm để bắt chuyện với một nhân vật quan trọng nào đó chưa? Trải nghiệm đó thực sự “rất vui vẻ”. Nó giống như bạn hoàn toàn bị phủ định, giống như những gì bạn làm là vô nghĩa và không đáng một xu. Hãy nghĩ xem, bạn cảm thấy thế nào khi mà người ta quyết định bạn có đáng giá kết giao hay không chỉ qua vị trí công việc của bạn.

Trong một buổi giao lưu khoảng một tháng trước, tôi gặp một anh chàng có ý tưởng làm phần mềm cho iPhone. Anh ta tiến đến và bắt chuyện với tôi, hỏi về nghề nghiệp của tôi. Khi tôi mới chỉ kịp nói tôi là nhà văn, anh ta lập tức phóng mắt khắp phòng để tìm một đối tượng khác để giao lưu.

Quá hài hước! Quá nực cười!

Vài ngày sau đó, tôi nhận được một tin nhắn của anh ta trên Twitter, nói rằng anh ta gặp tôi trong buổi giao lưu đó, giải thích rằng anh ta không nhận ra tôi là tác giả của trang blog mà anh ta yêu thích, rằng bây giờ anh ta muốn nhận được lời khuyên từ tôi.

Nếu như bình thường, tôi sẽ rất vui vẻ giúp đỡ gần như bất kỳ ai cần tôi trợ giúp. Dù sao thì đấy cũng là đam mê của tôi. Nhưng với anh chàng này, anh ta đảo quanh phòng và bắt chuyện như đúng rồi, phủ định tôi trước khi biết tôi là ai, vậy mà bây giờ anh ta muốn tôi giúp đỡ? Chưa kể, tôi không phải là người duy nhất bị phủ định. Ngày hôm đó, anh ta không thèm nhìn phái nữ trong phòng, anh ta nói leo, anh ta tranh lời của người khác – đúng là điển hình của một thằng khốn.

Khi bạn thẳng tay phủ định người khác, khi bạn không coi người khác ra gì, sớm muộn gì bạn cũng sẽ mất đi rất nhiều cơ hội. Đem phân loại mọi người rồi chọn lựa là gần như không thể, bạn sẽ chẳng bao giờ đánh giá được hết giá trị của họ.

Tóm lại, đừng bao giờ phủ định người khác. Nó không mang lại lợi ích gì cho bạn cả. Tiếng xấu về bạn sẽ truyền vạn dặm và chẳng có ai lại muốn giao du với một người chỉ chăm chăm đặt mình lên trên hết.

                                                                                                                                CTV biên dịch và tổng hợp